Mẹ em giới thiệu cho một người khác và tìm hiểu người đó. Tôi thật sự rất buồn khi nghe điều này, buồn hơn em lại nghe theo lời mẹ, nói với tôi: “Chúng ta sẽ không đi tới đâu, có lẽ nên dừng lại”.
Tôi sinh ra trong một gia đình tạm gọi khá giả, học xong đại học, ra trường
làm được 3 năm, năm đầu tôi xin vào một công ty điện tử ở Bình Dương. Thời gian
này tôi quen và tìm hiểu một người nhỏ hơn 2 tuổi, dễ thương, hiền lành theo
cách tôi suy nghĩ, chúng tôi đến với nhau thật lòng và rất yêu mến nhau. Sau đó
tôi chuyển công việc lên thành phố, cô ấy vẫn ở Bình Dương, thời gian chúng tôi
gặp nhau rất ít, chỉ những lần gặp vào cuối tuần, thứ 7 và chủ nhật, những lúc
tôi rảnh. Đi lại tốn kém, một phần để tiết kiệm và lo cuộc sống sau này, chúng
tôi quyết định đi đến hôn nhân, gia đình tôi tuyệt đối ngăn cấm.
Tôi thấy rất buồn |
Trong
thời gian này, tôi cố gắng thuyết phục gia đình, tạo điều kiện để cô ấy được
tiếp xúc với gia đình nhiều hơn, những lúc đám giỗ, đám cưới tôi đều tạo điều
kiện, cô ấy lại viện lý do: công việc không nghỉ được, khoảng cách xa rồi từ
chối. Từ đó tình cảm của cô ấy với gia đình lại không có tiến triển thêm. Tôi
lại thuyết phục gia đình và cuối cùng lại được chấp nhận, tôi vui sướng biết
nhường nào khi nghĩ đến ngày hai đứa lại được gần nhau. Thế là tôi và mẹ đi xem
ngày, chuẩn bị áo cưới, in thiệp, đặt nhà hàng, thu dọn phòng, đều do tôi
làm.
Rồi ngày gì đến rồi sẽ đến, tôi và em được tay trong tay, sóng sánh
cùng những ly rượu và lời chúc mừng từ bạn bè, gia đình. Chuyện vui chưa được
bao lâu, chưa đầy 2 tuần, cô ấy lại bỏ tôi đi không một lần quay lại vì xích
mích với gia đình tôi. Chúng tôi chia tay nhanh chóng, do chưa làm giấy kết hôn
nên không có ràng buộc về mặt pháp luật. Trong thời gian này tôi nhiều lần đến
gặp, yêu cầu em quay về và mọi chuyện với gia đình tôi sẽ lo liệu. Cô ấy nhất
quyết không về, trong vô vọng, tôi và em quyết định chia tay.
Sau 2 năm sống khép kín, không yêu cũng không tơ tưởng đến người con gái nào
khác, tôi mất dần đi cảm giác yêu và tin tưởng ở tình yêu. Trái tim tôi dường
như đóng băng. Rồi một ngày, trái tim băng giá đã tan chảy, tôi như thấy mùa
xuân đến khi có sự xuất hiện của em, người cùng chung công ty với tôi hiện tại.
Ở công ty, em rất được nhiều người yêu mến và ngỏ lời, trong số những người đó
tôi lại là người may mắn và hạnh phúc nhất khi được bên em. Tôi cũng không ngần
ngại kể cho em nghe về quá khứ, chuyện tình cảm. Em cũng hiểu và thông cảm,
chúng tôi lại ở bên nhau, đi du lịch, ăn tối rồi hẹn hò.
Chúng tôi yêu
nhau chưa đầy 7 tháng, tôi thấy tình cảm của em dần thay đổi, không còn quan
tâm, chia sẻ với tôi nhiều. Em ít nói hơn, thời gian bên tôi em ít nói, chỉ trả
lời qua loa những câu hỏi của tôi, rồi im lặng. Quả thật tôi thấy rất băn khoăn,
cho rằng mình có lỗi. Một thời gian sau em cho tôi biết sự thật, gia đình em đã
biết chuyện quá khứ của tôi và ngăn cấm.
Điều tệ hơn mẹ em còn giới thiệu
cho một người khác và tìm hiểu người đó. Tôi thật sự rất buồn khi nghe điều này,
buồn hơn em lại nghe theo lời mẹ, nói với tôi: “Chúng ta sẽ không đi tới đâu, có
lẽ nên dừng lại”. Tôi nói: “Nếu không cưới em, tôi sẽ không yêu và lấy một người
con gái Việt Nam nào nữa”.
Để gia đình em hiểu hơn về tôi và về quá khứ
của tôi, tôi chủ động liên hệ với mẹ em cùng ăn tối. Khi em biết chuyện tôi đã
gọi, em giận, không nói chuyện với tôi, đồng thời yêu cầu tôi đừng bao giờ gọi
cho mẹ hay gia đình em nữa. Tôi thật sự bế tắc khi không nhận được sự hỗ trợ từ
em, từ gia đình em để mọi người hiểu rõ hơn về tôi.
Thật sự tôi rất yêu
em, ngoài công việc, thể thao, thời gian còn lại tôi đều dành cho em. Hiện tại
tôi và em vẫn gặp nhau hằng ngày ở công ty nhưng chúng tôi đã chiến tranh lạnh,
không nói chuyện với nhau lời nào. Tôi rất muốn nhấc điện thoại lên điện cho em,
nhưng bản thân lại không cho phép làm điều đó.
Tôi rất băn khoăn về mối
quan hệ hiện tại, không biết phải làm gì, làm như thế nào. Tôi sợ một ngày nào
đó lại đánh mất em.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét